Hồ Đình Nghiêm thực hiện
Bắt chước nhà văn Song Thao, tôi dùng
vỏn vẹn chỉ một chữ, làm tựa đề cho cuộc trao đồi này. Nhà văn Song
Thao cư ngụ cùng thành phố với tôi, mặc dầu chẳng “cách hai đoạn đường
dài”, mặc dù không “cách nhau một dậu mồng tơi”… nhưng gạt bỏ vấn đề
địa hình nhiêu khê nọ, chúng tôi luôn gần kề trong gang tấc, bởi giản
dị, chúng tôi cùng táy máy “vọc chữ” dưới ngôi nhà chung: Văn chương.
Lần chuyện trò này, hình thành do hai điều: Thứ nhất, những người bạn
phương xa của tôi vẫn thường dọ hỏi: Song Thao là ai? Thứ hai, cách đây
mấy hôm, nhà văn chung “phường khóm” với tôi đã vừa in xong cuốn Phiếm
số 9. Để câu chuyện đi gần với tinh thần “vui thôi mà” của cố thi sĩ
Bùi Giáng, tôi tránh hỏi tới những vấn đề nặng nề, nghiêm trọng của
tình hình đất nước. Hy vọng những người từng tủm tỉm cười khi đọc
Phiếm, sẽ hay biết đôi điều về tác giả, vốn kín tiếng nhưng rất sung
(hiểu ở nghĩa viết mạnh).
Hồ Đình Nghiêm (HĐN): Thưa anh Song
Thao, do đâu, nguyên cớ nào anh vẫn thủy chung khi đặt tựa đề. Cô độc
chỉ một chữ, không hai, chẳng ba… Nó trần trụi, nó đứng lẻ loi, nó lẻ
bạn, nó mình ên. Tuồng như nó… lạnh?
Song Thao (ST): Nhà văn có khác, cảm được
cái lạnh của chữ. Chữ có lạnh thật không, cũng dám lắm. Nhưng những cái
tựa đứng vững chãi một mình của Phiếm là thứ nhà nòi. Hiên ngang chứ
không cô đơn, lẻ bạn hay mình ên. Khi đặt cái tựa một chữ cho Phiếm,
tôi thấy như mình cho chữ nghĩa một sức mạnh, như một cơn gió quất, một
ngọn sóng thần. Nói nghe ghê gớm vậy chứ việc đặt những cái tựa...vạm
vỡ như vậy là một sự tình cờ. Khởi đầu, tựa của Phiếm cũng khi ba chữ,
khi hai chữ, khi một chữ. Sau thấy những cái tựa một chữ nghe có vẻ dứt
khoát, hiên ngang hơn nên quen tay cứ một chữ mà chơi. Riết rồi bạn
bè, độc giả khi gặp hỏi một cách thích thú: vẫn một chữ chứ? Thấy việc
đặt những cái tít một chữ vô hình trung thành một dấu ấn của những bài
Phiếm. Vậy là chơi luôn! Ngờ đâu lại có người thấy nó lạnh! Chắc người
lạnh mới cảm thấy chữ lạnh chăng?
HĐN: Hầu như mỗi tuần, anh đều “đẻ” ra
một câu chuyện phiếm. Anh có bí quyết nào về “sự cố” mắn đẻ kiểu ấy? Và
chắc là anh sẽ quyết không nghỉ hưu. Ý tôi muốn hỏi theo “tinh thần
phiếm”: Anh chẳng kế hoạch hóa, chẳng đi cột?
ST: Anh đừng xúi dại tôi chứ. Cột làm chi!
Con cái ngày nay nhiều đứa rất có hiếu, cũng biết an ủi, mang niềm vui
lại cho bố mẹ. Mấy đứa con Phiếm của tôi lại được nhiều người thương,
chắc chúng cũng có chút duyên nào đó. Đẻ con ra mà được khen, nở lỗ mũi
là cái chắc. Nở lâu nên mũi quen hơi, xẹp xuống không được nữa. Thực ra
cái tội mắn của tôi là lỗi của mấy ông Chủ bút hay Tổng thư ký của các
báo. Họ là những người mẫn cán nên làm công việc thúc vào bàn tọa các
người viết một cách chăm chỉ. Thế là cứ sòn sòn tuần một. Một năm có 52
tuần, hai năm có 104 tuần, ba năm có 156 tuần... Thế mà tôi đùa với
Phiếm đã được bảy năm có lẻ rồi. Biết bao nhiêu là sinh linh đã ra đời.
Để chúng lê la la liệt cũng tội nên xây nhà cho chúng ở. Năm một căn,
năm hai căn, giờ đã tới căn thứ 9 rồi. Biết đến bao giờ thì hưu? Người
ta thường bảo vạch đầu gối ra cắt vẫn còn thấy máu thì vẫn còn có đường
ngon lành!
HĐN: Một tuần có bảy (hay tám) ngày?
Một tuần với linh tinh đủ công chuyện phải thanh thỏa, mất bao lâu thời
gian (giờ thứ 25) để anh “trả nợ” cái gọi là Phiếm?
ST: Hình như sống với Phiếm đã thành quán
tính của tôi. Từ hồi nào không biết. Ăn ở với người tình có ai đếm thời
gian. Nó miên man bất tận đến không cảm thấy thời gian nữa. Anh bắt
tôi đếm, làm khó nhau vừa thôi chứ!
HĐN: Tôi dùng chữ trả nợ, anh có cho là quá đáng? Viết văn, xem như thú tiêu khiển của anh, hay do một thôi thúc nào khác?
ST: Viết, dù viết gì chăng nữa, bao giờ
cũng là thú tiêu khiển. Chắc anh cũng viết văn nên cũng cảm thấy như
tôi, mỗi lần đặt cái chấm hết dưới một bài viết, thú vô cùng. Như gửi
được chút tâm tình của mình ra cho người đồng điệu. Tâm hồn gặp tâm
hồn, khoái cách chi đâu! Mà tâm hồn là thứ động đậy hàng giờ hàng phút,
nó quậy vô cùng, cách chi mà giữ được nó trong lòng mình. Chữ “trả nợ”
xem chừng có vẻ đời thường quá. Tôi dùng hình ảnh một người có tính
thích chia sẻ, gọi là khoe...của cũng được, khi khoe được thì khoái
xiết bao. Đó có phải là sự thôi thúc không?
HĐN: Dạo này tôi ít được đọc truyện
ngắn của anh. Giữa hai món, truyện ngắn và phiếm, cái nào dễ ăn hơn?
Mặc dầu cả hai đều phải “cõng” trên lưng chữ một thông điệp nào đó.
ST: Viết là một cách thế biểu tỏ. Viết cái
chi cũng vậy. Nếu không đặt tất cả tấm lòng mình vào thì mình chỉ là
một thứ...thợ. Chán chết! Vậy thì viết truyện hay viết phiếm đều cần có
tấm lòng với chữ nghĩa. Viết truyện là trải lòng mình ra, viết phiếm
là bày tỏ cõi lòng với người đọc. Viết phiếm như vậy có vẻ...cộng đồng
hơn. Hai bên, người viết và người đọc, dễ thông cảm với nhau hơn. Từ
khi mặn nồng với phiếm, tôi nhận được nhiều phản hồi của người đọc hơn,
bằng gặp gỡ, thư từ, e-mail hay điện thoại. Có lẽ nhận được tiếng vỗ
tay mau chóng và ồn ào hơn nên tôi cặm cụi với phiếm. Kể cũng bậy thật.
Nhưng biết làm sao hơn khi cái tay viết truyện bỗng rời rã, gần như
buông xuôi, không còn chi để chia sẻ thì biết tỏ bầy cái chi! Không
biết sự tình đó có thể gọi là ngay thẳng với mình không!
HĐN: Có lần, nhà văn Võ Kỳ Điền nói,
gần như than: “Bây giờ tôi ráp hai múi dây lại cũng chẳng xẹt ra được
chút lửa, sao trong người anh Song Thao chứa đựng được một bình điện
bất tận đến dường ấy!” Sẵn đây, anh có thể chia sẻ, bộc lộ ít nhiều
nhằm “xoa dịu nỗi đau” của anh Võ Kỳ Điền?
ST: Có hai điều tôi nghĩ tới khi được anh
hỏi câu này. Thứ nhất: hầu như là một...chân lý, cái chi xài hoài thì
tốt hoài, như một thói quen vậy. Tôi không hiểu anh nhà văn họ Võ có
dấu kín bình điện ở xó xỉnh nào nên nó bị sét không xẹt nữa chăng? Thứ
hai: có thể anh Võ Kỳ Điền không nói ra nhưng, có nơi có lúc, anh xài
bình quá lố đến bây giờ bình teng beng ra hết xài! Về tôi, xin đảo
ngược lại.
HĐN: Nhà thơ Luân Hoán cũng thuộc loại
thường dân may mắn được nằm kề nhà máy điện, điều đó chúng ta đều biết.
Nhà văn Song Thao có làm thơ? Đại loại kiểu như ông Bảo Sinh ở Hà Nội:
“Mặt buồn vợ hỏi giận ai? Vui tươi vợ bảo có bồ rồi sao!”/ “Muốn
cho trộm chẳng đến nhà, đề vào trước cửa: đây là nhà thơ”/ “Vợ là cơm
nguội nhà ta, lại là phở tái thằng cha láng giềng”… Rất phiếm.
ST: Thơ là một thứ kiệm chữ. Viết ít hiểu
nhiều. Viết ít thì báo bổ không ưa. Vậy thì tội chi mà thơ với thẩn cho
mất thời giờ. Nói cho vui vậy thôi, thơ là tinh lọc chữ nghĩa, tôi
không dám lân la tới. Tôi có một điều dại là chơi với ông Luân Hoán.
Ông này thì ngồi đâu cũng ra thơ. Đi đâu ông ấy cũng kè kè ba thứ trong
người: cây viết, tờ giấy và cái máy hình. Vậy là ra thơ. Thơ ông post hàng ngày trên website
của ông ấy luôn luôn có kèm theo hình. Và có cả...thời tiết nữa! Có lẽ
vì thơ ông ấy cũng nắng mưa như đất trời. Có thể nói mưa ra sao thơ ông
Luân Hoán cũng ra như vậy. Chơi với một con người đẫm thơ như vậy,
thỉnh thoảng tôi cũng được ông ấy rủ làm thơ. Thường thì tôi lơ đi,
nhưng có khi, chắc đúng khi nàng thơ đang hái hoa bên nhà tôi, tôi cũng
lăng nhăng dăm ba câu. Cũng khoái lắm, nhưng khi bình tĩnh đọc lại,
thấy thơ của mình chuyển thành vè. Vậy là chừa cái tính cả nghe bạn
xúi.
HĐN: Ở bài “Chữ”, anh viết: “Ngẫm ra
thì đúng là một trò chơi. Ngẫm vào thì trò chơi này quả là mệt… Chắc vì
vậy nên chẳng có mấy nhà văn nhà thơ có được một bộ vó đầy đặn!” Tôi
hồ nghi về điều này. Anh có thể cho độc giả biết về bộ vó của anh?
ST: Bộ vó của tôi thì anh lạ chi. Gồm đầu
mình và chân tay. Được cái cũng cân cái. Đi đứng cũng vững vàng. Chưa
chống gậy dù vẫn có gậy gộc còn có thể chống được. Tôi mới đọc một bài
viết của nhà báo Nguyễn Khắc Mẫn ở trong nước viết về nhà văn Sơn Nam.
Khi Sơn Nam phải vào bệnh viện vì một tai nạn lưu thông, thấy bộ vó của
ông nhà văn, một người bạn hỏi ông cân nặng được bao nhiêu ký. Sơn Nam
nói khoảng ngoài bốn chục chi đó. Một người đi nuôi bệnh nhân nằm bên
cạnh nghe thấy vậy, ngứa miệng chọc vô: “Bác làm gì được bốn chục cân.
Chỉ 37 cân là cùng!”. Nhà văn của chúng ta cười hóm hỉnh: “Ừ thì tự
trấn an mình một chút có sao đâu. Hồi nào tới giờ có cân đâu mà biết!”.
Tôi mặn câu chót của Sơn Nam.
HĐN: Vậy là anh đã trình làng tới cuốn
Phiếm số 9. Điều ấy chứng tỏ có đông độc giả. Sách anh tiêu thụ có
nhanh không? Và hiện tại, anh có nhận định nào về tình trạng gần như
ngắc ngoải của dòng văn học hải ngoại?
ST: Có thể nói những cuốn Phiếm thuộc loại
dễ tiêu thụ. Các nhà sách đều ưu ái đón nhận, độc giả mua sách thẳng
nơi tôi bằng Bưu Điện cũng khá. Nhưng có một điều phải nhận là so với
cuốn Phiếm1 do nhà Văn Mới xuất bản vào năm 2005 bán hết ngay và nhà
Nhân Ảnh đã tái bản hai lần đều bán hết thì tới cuốn Phiếm 9 tình trạng
rất “nửa đường đi xuống”! Rất ầu ơ ví dầu! Sự đi xuống này như xuống
một con dốc thoai thoải, càng ngày càng xuống sâu hơn. Tôi mới viết một
bài về sách trong đó tôi nghĩ là sự đi xuống này có hai nguyên nhân:
lớp độc giả càng ngày càng già, lớp về với ông bà, lớp mắt kém, thận
suy không đọc được sách nữa. Nguyên nhân thứ hai là vì cái có thể gọi
là cuộc cách mạng về kỹ thuật. E-book đang dần dần thay thế
sách in. Hậu quả là không chỉ có sách báo tiếng Việt tại hải ngoại bị
ảnh hưởng mà sách báo tiếng Anh tiếng Pháp chi cũng lãnh đủ. Cứ xem sự
thu hẹp hay chết ngắc của các tờ báo và tạp chí cổ thụ có hàng mấy trăm
năm tuổi thì biết. Sách tiếng Việt bị chơi cú đúp như vậy, đìu hiu là
lẽ dĩ nhiên. Các tạp chí văn học của chúng ta như Văn, Văn Học, Thế Kỷ
21 đều đã mồ yên mả đẹp. Sách xuất bản chẳng còn bao mà tiêu thụ cũng
vào loại ngắc ngoải. Bước đi của kỹ thuật nó như vậy, lấy chi mà cản
được nó. Chỉ biết ngậm ngùi. Mà ngậm ngùi, theo nhà phê bình Nguyễn
Hưng Quốc, “thường rất yếu ớt và hoàn toàn bất lực”.
HĐN: Internet có nhiều lợi điểm, đằng
khác, tôi ngờ là chính nó đã góp phần tước đoạt số đông, những người ưa
đọc văn bản được in ấn thành sách. Anh có đồng quan điểm ấy không?
Những nhà sách lần hồi thưa thớt khách lai vãng là một bằng chứng.
ST: Internet là thủ phạm của sự
đìu hiu của sách vở. Điều đó là cái chắc, còn ngờ chi nữa. Cứ ngẫm lại
mà coi.Phần lớn chúng ta vẫn cảm thấy thích thú hơn khi đọc những trang
sách in cầm trong tay. Cầm một cuốn sách mới, ngắm nghía bằng mắt, sờ
bằng tay, ngửi mùi giấy bằng mũi, chỉ thiếu chuyện...ăn sách, thấy thú
vị hơn nhiều là đọc trên internet hay trên cái máy e-Reader vô
hồn nhiều chứ. Nhưng sự thể đã tới chỗ đó thì chúng ta phải theo thôi.
Có than van cũng chỉ là để vơi đi nỗi sầu muộn trong lòng. Tôi mới đọc
được bài “Chuyện Sách” của nhà phê bình Nguyễn Hưng Quốc, trên internet. Ông cho biết ông đã mua một cái Kindle, một
cái máy chuyên đọc sách điện tử. Lúc đầu đọc cũng hơi khó chịu, riết
thành quen, thấy đọc sách điện tử trên màn ảnh cũng không khác chi đọc
trên sách in. Ngay cả thơ là thứ cần đọc một cách cẩn trọng hơn, ông
Quốc cũng đọc trên màn hình của máy và “cũng thấy được chữ trôi và thở, cũng nghe được hơi ấm từ chúng, y như trên trang giấy”. Nhà
phê bình họ Nguyễn làm tôi đau nhói: đến một người thường xuyên chơi
với chữ nghĩa mà cũng không thấy cái lạnh tanh của máy, thật hết ý! Ông
Nguyễn Hưng Quốc còn trẻ, tôi...nhiều tuổi hơn, chưa cảm được như ông
Quốc, còn nhà văn “trẻ” Hồ Đình Nghiêm thì sao?
HĐN: Một anh bạn vừa từ Huế sang đây
thăm con có kể câu chuyện khá thú vị, tôi xin được tóm tắt: “Xóm anh ở
có người đàn bà mang phải chứng bệnh nan y, sang bệnh viện trung ương,
thảy các bác sĩ đều lắc đầu, ước đoán kéo dài tuổi thọ chừng hai tháng
là cùng. Gặp khuôn mặt “buồn nhiều hơn vui” của bà ấy, anh đề nghị,
đằng nào chị cũng thác, còn nước còn tát, cứ thử nấu nước sả uống xem.-
Được, tôi sẽ nghe lời anh, nhưng phương thuốc ấy đáng tin không? Nó
xuất phát từ nguồn thông tin nào? Ậy, từ Canada mà chị, tôi đọc sách
Phiếm của ông Song Thao đàng hoàng. Kết quả, gần cả năm trời rồi mà
người đàn bà ở trong xóm vẫn kiên cường hổng chịu đi gặp Các-mác mí lị
Lê-nin!”. Qua câu chuyện trên, tôi nhặt ra được hai điều: Thứ nhất, cuốn
Phiếm nào đó của anh đã đi xa, về tới Việt-nam và thuyết phục được
người đọc, dẫu ngộ nhận. Thứ hai, đôi lúc chữ nghĩa cũng có thể cứu
được, ít nhất một người. Anh có điều gì tâm sự, để nói thêm về trường
hợp ngoại lệ vừa kể? Cho tôi đùa chút nhé: Giả như người đàn bà ấy mất
trước hạn kỳ hai tháng, vô tình anh trở thành một ông… lang băm!
ST: Phiếm không phải là “cẩm nang y học”.
Nếu nó chữa được bệnh thì đó là...ý trời. Ngoài sự mong chờ của tác
giả. Một trong những kết quả của y khoa là lòng tin vào thuốc. Người ta
đã thí nghiệm nhiều bằng giả dược. Trường hợp cứu nhân độ thế ngoài ý
muốn này của Phiếm mang lại cho tôi được hai niềm vui. Thứ nhất: những
đứa con của tôi có đứa đã bay về được tới quê hương. Tôi nhớ là chưa
bao giờ cho chúng tiền máy bay về Việt Nam cả! Thứ hai: Phiếm đã được
lòng tin của độc giả. Cái thứ có người cho là ba láp vớ vẩn mà được như
vậy quả là... trên cả tuyệt vời!
HĐN: Một người bạn tôi (phái nữ) ở bên
Mỹ có viết trong email: “Bây giờ khi chọn bạn tình, quý vị nữ lưu
phương Tây đều đặt nặng vấn đề tới đầu óc khôi hài. Anh nào đẹp trai
con nhà giàu học giỏi mà thiếu yếu tố biết chọc cười đối tượng, mấy
nường đều xem như “nơ-pa”. Đọc văn anh Song Thao, đoán anh ấy chắc là
người luôn dzui dzẻ? Tiếp cận được một người như vậy, hẳn mình sẽ yêu
cái đời sống vốn nhạt nhẽo này…” Tôi tin lời cô bạn ấy nói. Tôi cũng
luôn tin là đời sống anh cùng gia đình luôn an vui, hoan lạc tiếng cười.
Có khi nào nhà văn Song Thao gặp “sự cố” hơi bị buồn não nề không?
ST: Sống mà không buồn thì đâu có ra
người! Tôi không lạc quan tếu nhưng tôi tin đời, yêu người. Cuộc sống
có là chi mà phải rầu rĩ vì nó. Cứ coi tai nạn sóng thần và động đất
vừa xảy ra ở Nhật Bổn thì biết. Cha mẹ, vợ con, dòng họ, nhà cửa, du
thuyền, xe hơi, máy móc tưởng là những thứ ta có thể tin cậy bám víu để
tạo nên một cuộc sống tiện nghi và an bình. Ngay cả cuộc sống quý giá
của chục ngàn con người mà chắc chắn trong đó có nhiều trẻ em và người
trẻ, những người không chờ một kết thúc vội vã và bất thần. Vậy mà chỉ
trong chớp mắt, có đó, mất đó. Thế giới bàng hoàng với những mất mát
lớn lao nhưng họ bàng hoàng hơn với tư cách của tất cả nạn nhân người
Nhật. Họ vẫn giữ nhân cách, quan tâm và chú ý tới người bên cạnh, không
chen lấn hỗn độn khi xếp hàng nhận những dịch vụ cứu trợ, vẫn bình
tĩnh nhường cho trẻ em, phụ nữ và người già quyền ưu tiên, và không có
một vụ cướp giật, phạm pháp nào, điều đã xảy ra ngay tại Mỹ trước đây
khi trận bão Katrina tàn phá Florida vào năm 2005. Cái chất NGƯỜI đó
(tôi phải viết hoa chữ NGƯỜI) mới đáng trân trọng.
HĐN: Một tuần có sáu ngày, hay bảy? Tôi
biết anh rất lu bu, quấy rầy anh như vậy cũng tạm đủ. Xin thay mặt
những người đọc Phiếm thầm lặng ở phương xa, cám ơn nhà văn Song Thao
đã vui lòng chia sẻ, đã làm ổn những câu hỏi cắc cớ này. Mong được hầu
chuyện cùng anh sau khi anh lại in xong một tác phẩm khác. Trong khi
chờ đợi, thân chúc anh luôn được sức khoẻ và… sung như đã từng. Anh có
cả thảy bao nhiêu đứa con?
ST: Tới nay tôi có tất cả 17 đứa con bằng
giấy. Không biết có nên kể thêm 4 đứa bằng xương bằng thịt không? Bốn
đứa con này đang làm tính nhân, nhân thêm cho tôi một số cháu. Còn 17
đứa con bằng giấy đã mang đến cho tôi vô số bạn mới và rất nhiều những
tâm hồn đồng điệu. Tôi cho đó là những lời lãi đích thực. Tôi trân quý
những cái được này của tôi.
Cám ơn nhà văn Hồ Đình Nghiêm đã cho tôi cơ hội xả xú bắp
rất quý hóa. Cám ơn bạn đọc đã bỏ thời giờ theo dõi cuộc nói chuyện
giữa anh em chúng tôi.
Hồ Đình Nghiêm thực hiện,
Tháng 3/2011.
Tháng 3/2011.
.