Hoàng Chính
Thằng nhỏ quen ông già từ lúc nó bắt đầu đưa báo trên tuyến đường ngang qua khu nhà trọ cao niên.
“Ông già đi đâu thế?” Nó làm quen trước.
Ông già nheo mắt nhìn cái bóng lờ mờ. Ông nâng mắt kính lên nhìn cho rõ. Vẫn mờ. Ông tháo kính ra. Bàn tay run ngoằn ngoèo những đường gân loay hoay tìm cái gì để lau. Thằng bé nhanh nhẹn rút trong túi ra mảnh giấy lau tay đưa cho ông già.
“Giấy gì đấy?”
“Giấy chùi tay trong McDonald’s.”
“Mày giầu thế.”
“Nghèo mạt.”
“Nghèo sao có tiền đi McDonald’s?”
“Cháu đi đưa báo quảng cáo. Ghé ngang lấy mớ giấy chùi tay xài dần.”
“Smart kid.” Ông già vừa lau mắt kính vào miếng giấy vừa gật gù. “Nhưng đừng làm vậy.”
Thằng bé ngó ông già, rồi nhìn theo một con sóc loay hoay cạnh gốc cây bạch dương sần sùi. “Ông già đi đâu thế?” Nó hỏi.
Ông già đeo cặp kính lên mắt. Cái mặt gầy nhom của thằng bé nhập nhòe. Mái tóc nâu bẩn, quăn và rối như tổ chim làm vội trong công viên.
“Tao ra tiệm tạp hóa.”
“Cháu đi với ông được không?”
Ông già nhìn nó nghi ngại. Thằng nhỏ cái cái vẻ lanh lợi đến khả nghi. Mới tháng trước hai ba đứa thiếu niên đã xô ông ngã xuống đường, lục túi lấy mấy đồng bạc cắc. Bất giác ông già đưa cánh tay xương xẩu lên, nhìn cái sẹo tròn như đồng xu Nữ Hoàng.
“Ông nhìn gì thế?”
“Cái sẹo.”
Thằng nhỏ không nói gì. Ông già khập khiễng bước đi, nó cũng rảo bước bên cạnh ông.
“Trời đẹp.” Nó lại gợi chuyện làm quen.
“Ừ, đẹp.” Ông già trả lời.
Hai người quen nhau như thế. Và cứ như thế, đã hai năm mấy rồi.
Ông già hay rời nhà trọ cao niên vào buổi chiều. Khi nắng đã nhạt và cái gay gắt của mùa hạ đã dịu bớt. Lần nào cũng gặp nó. Và lần nào nó cũng cho ông miếng giấy lấy trộm trong tiệm McDonald’s để chùi mắt kính.
“Ông già mua vé số chi hoài vậy?” Thằng nhỏ thắc mắc.
Ông không trả lời. Ti vi vẫn chiếu hình những người già trúng số. Trong cái đám xếp hàng chờ làm triệu phú ấy biết đâu lại chẳng có mình. Đôi lúc ông nghĩ vậy. Nhưng không nói ra.
“Lỡ trúng số ông già sẽ làm gì?” Một buổi chiều mùa hạ, thằng nhỏ hỏi.
Ông già ngẫm nghĩ. Những con đường thời trai trẻ hiện ra trước mắt. Cả một đời vất vả. Tới cuối đời lỡ như trúng số thì sẽ làm gì. Sống đế vương những ngày còn lại. Chia cho con cháu. Cho từ thiện. Cho những hội quyên góp giúp nghiên cứu khoa học. Hội Ung Thư. Hội Tiểu Đường. Hội Bệnh Túi Nang Thận. Bao nhiêu chứng bệnh nan y. Nếu trúng số, mình sẽ làm gì. Câu hỏi xoay vòng trong trí.
“Nếu mày trúng số thì mày sẽ làm gì?” Ông hỏi ngược lại thằng nhỏ.
“Sẽ cho ông già một nửa.” Thằng nhỏ trả lời gọn.
Ông già nhìn vào mắt nó. Mặt nó nhòe như bức tranh mầu nước gặp mưa. Ông tháo mắt kính ra. Thằng bé nhanh nhẹn móc túi đưa cho ông già mảnh giấy lau tay.
“Mày đã giao hết báo cho người ta chưa?” Ông già vừa thở hì hạch vừa hỏi.
“Không phải báo. Toàn giấy quảng cáo thôi. Còn một khúc đường nữa.”
Tới tiệm tạp hóa có bán vé số, ông già rủ thằng nhỏ, “Vào đây với tao.”
Nó ngơ ngác nhìn ông nhưng cũng lẳng lặng bước theo.
Ông nói với người chủ tiệm, “Tôi có thằng cháu.” Ông xoay lại, nhướng mắt, chỉ ngón tay vào thằng nhỏ. “Mai mốt nếu tôi không đi mua vé số được, phải nhờ nó thì ông bán cho nó nhé. Nó mua cho tôi.”
“Nó dưới mười tám tuổi mà.”
“Thì dưới mười tám, nhưng mà nó mua cho tôi.”
Người chủ tiệm nhìn chăm chú khuôn mặt xương xẩu của thằng nhỏ, rồi gật đầu. Ông già cám ơn và mua một tấm vé số cào.
Ra tới một ghế đá bên lề đường, ông già ngồi xuống. Thằng nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, đặt xấp báo quảng cáo lên lòng. Những câu chào hàng lao xao mời mọc. Ông già lấy đồng xu trong túi áo, mê mải cào những ô chữ nhật trên tấm vé vẽ đầy những thỏi vàng vuông vuông, tìm con số trúng.
“Trúng không ông già?”
“Lần sau mới trúng.”
Hai con mắt già. Hai con mắt trẻ. Những nụ cười quyện vào nhau hạnh phúc.
“Mai mốt tao đưa tiền mày đi mua nhé. Trúng thì chia đôi.”
Thằng nhỏ hớn hở gật đầu.
Từ hôm ấy ông già đưa tiền cho thằng bé mua vé số giùm.
“Trúng số xong mày sẽ mua cái gì ngay lập tức.”
“X-Box 360.”
“Cái gì vậy?”
“Đồ chơi game điện tử.”
“Mắc không?”
“Khoảng hai trăm đồng.”
“Nếu trúng bốn trăm, tao chia mày một nửa mua X-Box gì gì đó.” Ông già nói, chắc như đang cầm tấm vé trúng trong tay.
“X-Box 360.” Thằng nhỏ nhắc, nhấn mạnh từng chữ như sợ ông già sẽ quên.
Mùa đông về sớm. Tuyết phủ đầy hai lề đường. Ông già đứng lên ngồi xuống không yên trong căn phòng nhỏ như bao thuốc lá. Cái lạnh làm những khớp xương sưng tấy và nhức như kẻ nào xoáy vào đấy bằng những cái dùi nóng đỏ.
“Ông già ơi, cuối năm rồi, ông không về với con cháu sao?” Thằng nhỏ giao báo xong sớm, ghé lại tán dóc với ông già.
“Tao không có con cháu.”
Thằng nhỏ im lặng. Ông già cũng im lặng. Một lát, ông già chớp mắt. Con mắt đục cố nhìn xuyên qua thằng bé. Con mắt đầy vẩy cá.
“Đúng ra thì cũng có đấy.” Ông nói nhỏ cho một mình ông nghe.
Nhưng thằng nhỏ cũng nghe thấy. “Sao họ không về thăm ông?”
“Chúng nó bận lắm.”
Thằng nhỏ gật gù. Nhưng suy nghĩ một lát nó lại thắc mắc. “Bận gì thì kỳ nghỉ cuối năm cũng về thăm cha mình được vậy. Nếu cháu biết ba cháu là ai thì cháu cũng lại thăm ông ấy.”
Ông già không nói gì. Con mắt ngóng xa xăm. Cái nhìn vướng vào vách tường lam nham vôi vữa. Cái nhìn rụng xuống mặt thảm gai sờn rách bung ra những sợi chỉ len mầu nâu. Cái nhìn buông những sợi thảm sờn, bò lên hai bàn tay xương. Những đốt xương run như muốn rụng xuống nền nhà.
“Sao còn ở đây?” Ông già chợt hỏi. Thằng bé như bừng tỉnh. Nó nhìn đăm đăm vào khuôn mặt nhầu nhò của người đàn ông già nua. Ông già không đeo kính. Nó nhe răng. Nó lè lưỡi. Ông già lặng thinh. Nó ghé gần hơn chút nữa và nhe răng. Hàm răng lởm chởm như lưỡi cưa cùn. Ông già không phản ứng gì. Ông già cườm nặng lắm rồi. Hai con mắt mù lòa sữa đục.
“Mua vé số chưa?” Ông già hỏi.
Thằng bé nuốt nước bọt một cách khó khăn. Con mắt nháy như bóng đèn yếu điện.
“Mua rồi. Không trúng ông già ơi.”
“Lại không trúng à?”
“Không.” Thằng nhỏ trả lời.
“Đừng buồn.” Ông già an ủi. Ông nghe ra nỗi u uẩn trong giọng nói thằng bạn nhỏ. “Lâu lâu mình trúng nho nhỏ. Năm đồng trúng số tuần trước tao chia cho, mày còn giữ không?”
“Xài hết rồi.”
“Đừng buồn. Tao với mày 50/50. Tao bỏ tiền, mày bỏ công đi mua. Có giầu thì giầu chung. Nhớ nhé 50/50. Không trúng số là chuyện thường làm gì mày phải buồn.”
Im lặng một lát, thằng nhỏ hỏi, “Tấm vé số không trúng ông già có muốn giữ không?”
“Giữ làm gì bây giờ.”
Thằng nhỏ nuốt nước bọt một cách khó khăn. Trái táo trong cổ họng mới lớn của nó trồi lên hụp xuống, hệt như lúc người đàn ông đầu tiên nuốt không trôi miếng trái cây cấm kỵ người đàn bà đem cho trong vườn địa đàng.
“Kệ. Giữ làm kỷ niệm. Thằng nhỏ nói và ngập ngừng đặt tấm vé số đã cào nát những ô số chữ nhật xuống mặt tấm nệm nhão và lạnh như thây ma trong căn nhà trọ cao niên.”
“Tao chẳng ham gì trúng số nhưng cũng rán mua vé vì tao biết chỉ cần trúng nho nhỏ thôi thì con tao sẽ đón tao về ở chung, cũng bớt lạnh lẽo.”
Thằng bé đứng lên, ngồi xuống, vẻ nôn nóng.
“Về nhà hở?” Ông già ngước nhìn nó, hỏi.
“Về nhà.”
“Giáng sinh nghỉ học mấy ngày?”
“Hai tuần.”
“Uổng quá. Tao cứ cầu trúng số kha khá để chia cho mày đi mua máy X- gì gì đó mà chưa được. Tao xin lỗi.”
“X-Box 360,” thằng nhỏ nhắc. “Không sao, ông già.”
“Về đi kẻo mẹ mày chờ. Nhớ choàng khăn cho ấm.”
Ra khỏi cửa, thằng nhỏ thở phào. Nó gài vội những nút áo mùa đông. Cái mùi ngai ngái của khu nhà người già vướng trong lỗ mũi làm nó muốn hắt xì.
Nó đi như chạy lại tiệm tạp hóa bán vé số. Người chủ tiệm hất hàm, “Gì thế?”
“Ông tôi muốn lãnh tấm vé số trúng.”
Người chủ tiệm đưa tay gạt mấy tấm vé mà khách hàng mua và cào tại chỗ không trúng, bỏ bừa bãi trên mặt quầy, đưa bàn tay đỏ như miếng thịt bò ôi ra chờ.
Thằng nhỏ moi túi áo lấy tấm vé số cào.
“Mới mua ban nãy phải không?”
Thằng nhỏ gật đầu.
Người đàn ông nhìn con số trúng, “My God! Ông già may mắn có quà Giáng sinh đúng lúc. Chờ tao một chút.”
Tiếng mở khóa hộp tiền leng keng rộn ràng trong trí tưởng tượng thằng bé, nghe như tiếng đấu kiếm của những nhân vật trong trò chơi điện tử của máy X-Box 360.
Hoàng Chính
Truyện Hoàng Chính:trên Youtube
.