Ba Người Đàn Ông KV

Lê Thị Huệ


KV Thứ Nhất
 
Một người đàn ông diu dàng, hết sức dịu dàng. Ông ta làm tôi nhớ một đứa con gái làm biếng trổ mả. Một đứa con gái 28.50kg. Một đứa con gái tràn đầy mơ màng tuổi mười sáu, nhú nhít chút chít tuổi mười bảy, thòm thèm tuổi mười tám, xa ngái tuổi mười chín, và aurevoir vĩnh viễn Nói Với Tuổi Hai Mươi Nhất Hạnh. Khi tưởng tượng về thân xác và tâm hồn ông, tôi thường nghĩ về sự mảnh mai của đứa con gái Huế thập niên 1960.
Ông ta thả lềnh bềnh những bè thanh âm vào đời.  Nhân gian bấu víu, giành nhau, kiếm chút hơi hướm trinh nguyên của con gái và tiếng hát hao gầy của Nghệ Thuật. Nghệ Thuật của ông ta là cõng con gái đồng trinh lên vai và băng qua cuộc đời như một kẻ sơ tán trong một xứ sở chiến tranh điên loạn.
Nghệ thuật của ông ta là biến những người đàn ông chó sói thành những đứa con gái dẹ dàng phút giây.  
Tình yêu của ông là nụ hôn dịu dàng lên trán ấm. Nụ hôn tràn trề sung mãn năng lực tinh thần. Nụ hôn mặc khải những tình yêu mơ hồ. Hôn vào trong tim. Hôn không nước miếng. Hôn một lần sống một đời.
Ông ta có khả năng nẩy bật những xuồng bè mong manh lau lách tâm hồn. Ngôn ngữ của ông ta rất sương khói giấu trong chăn len. Thứ ngôn ngữ phù phiếm vô nghĩa được che bọc bởi một loại nhạc điệu bạc nhược đại bại xứ Huế.  Ông ta là nhà ngôn ngữ đại tài ru hồn người Nam Âm suốt một triều đại. Kẻ nào bị ngôn ngữ của ông ta huyễn hoặc sẽ kểnh chân, sẽ được nhấc bổng, và đi bềnh bồng.
Bửu bối của ông là cái chân của một đứa con gái đồng trinh lớn lên và tìm đường thủ dâm bằng bàn tay và trí nhớ của một đứa con trai nằm cạnh, và bà mẹ của hắn thì đang ở phòng ngoài. Phải, ông này bị chứng đùn đụt tâm hồn vì tình yêu với một bà mẹ. Người đàn bà mạnh mẽ xứ Huế ấy là cái bóng phủ trùm hết những sáng tác của ông. Những bài ru mẹ của ông là những bài hát hay nhất.
Còn lại thẩy là những câu hát thủ dâm thời đại.  Len lén thủ dâm. Đóng cửa phòng chiều chủ nhật mà thủ dâm. Đấy là một người đàn ông ích kỷ. Chỉ nghĩ đến mình. Chỉ yêu mình.   Say mê tự sướng đã khiến ông ta không vợ không con. Những bài hát của ông trống vắng hạnh phúc thân xác. Chả bao giờ ngủ với người đàn bà nào để bước xuống cuộc đời,  để biết yêu một thân xác thì đớn đau và hạnh phúc, khác xa thế nào với cu cu ka ka "con tinh yêu thương vô tình chợt gọi". 
Và cứ thế ông ta lãng đãng sương khói thủ dâm cá nhân chủ nghĩa suốt một thế hệ.
Thử tưởng tượng ở một xứ sở rất cách ly với khái niệm "sở hữu chủ", ổng vẽ vời ra một "Chiều chủ nhật buồn, nằm trong căn gác đìu hiu", khiến cho bọn tôi lúc đó ai cũng mơ tưởng đến việc được sở hữu một căn phòng riêng để nằm một mình hay hai mình đìu hiu chiều chủ nhật. Đấy là một mơ ước qúa sang trọng trong một xứ sở đang nghèo kiết xác gia đình mười con ở một căn nhà tôn và đang chiến tranh. Mặc cho thế giới ngoài kia đã trù phú nhà lầu xe hơi đến đâu.  Xứ sở tôi đang sống lúc ấy thì "sở hữu chủ" tình yêu, sở hữu chủ một khoảng không gian riêng, sở hữu chủ cái tôi riêng biệt là một điều gì nằm trong giấc mộng.  Cuộc chiến thắng của cái "tôi" là lá cờ vinh quang trong những bản nhạc của ổng. Để làm gì, để mơ tưởng một tình yêu thánh thiện không cần chỗ cho hai thân xác quằn quại tìm nhau và mò nhau.  Để làm gì, để tương tư "mây góp nhặt về trời", để reo vui "ươm nắng cho mây hồng", để hạnh phúc "âm thầm qua phố nhớ nhớ tên em" ... Thứ hạnh phúc gặt hái được thoả mãn bởi bộ tưởng của trí não chứ không phải môi thèm hôn và thân đòi tình. Ông ta bóp chết dái thân của chúng tôi.  Ông ta để thân xác đồng trinh của chúng tôi đùn đụt còi cụt. Và như thế, chúng tôi nằm ngoan trong vòng tay âu yếm của ông. 
Và cứ thế phần đời ấy của tôi được hương hoả hạnh phúc bởi thú vui tinh thần. Thật may mắn với thứ ân sủng của ông ban tặng. Tôi đã từng đê mê nghiện ngập thứ tình yêu tinh thần ấy.  Trong một xứ sở chiến tranh triền miên, thân xác đớn đau và mất mát vì đạn bom, ông ta như một vị cứu tinh mở ngỏ cho mọi người tìm được món hạnh phúc tinh thần, tình yêu ảo, mối tơ tưởng với đời sống, hạnh phúc thăng hoa bằng trời, nắng, mùa thu, hè phố, tàn cây cùng một mụ mẹ vĩ đại:  Mẹ ngồi ru con.  Đong đưa võng buồn. Đong đưa võng buồn. Mẹ ngồi ru con . Mây qua đầu ghềnh. Lạy trời mưa tuôn ...


KV Thứ Hai

(kịch ca múa một màn)
(Phông tường là một chiếc giường tre treo chúc đầu xuống đất. Có thế là hình vẽ chiếc giường. Có thể là giường thật gắn hàng thật. Hàng tre có những thanh mảnh mai.  Đầu giường bờ cao trổ long phượng uốn éo.  Giường trải chiếc chiếu cói màu mè. Hai chiếc gối đầu cói tranh mục đồng chăn trâu)

(Nhân vật là một người đàn bà trẻ, nhí nhảnh, để tóc thẳng cắt ngắn, mặc một bộ đồ bà ba nâu hơi cụt ống tay và ống chân để khoe tay và đùi. Chân trần không giày dép. Khuôn mặt lại trang điểm thời trang nhất. Người đàn bà trẻ mang tất cả dáng dấp của một người đàn bà trẻ thông minh. Giọng cao, trong và vang xa)

(Người đàn bà trẻ di chuyển trên sân khấu tùy tiện. Khi thì chỉ trỏ vào chiếc giường treo trên tường, khi chỉ trỏ vào khán giả, khi thì chỉ trỏ vào không gian. Người đàn bà trẻ nên biết múa)

(Nhạc tùy nghi.  Có những lúc nhạc theo điệu múa, và người đàn bà trẻ múa theo một điệu như đang khiêu vũ trên giường. Với tất cả sự chật hẹp của nó)
(Khi màn kéo, người đàn bà trẻ từ phía hậu trường bước ra)
(Người đàn bà trẻ nói:) Thưa qúi vị, qúi vị biết bên dưới chiếc giường là cái gì không. Đố quí vị biết có gì không? (ngoảnh tai chờ đợi khán giả trả lời). Cám ơn qúi vị. Qúi vị trả lời sai hết rồi.  Tí nữa tôi sẽ bật mí cho qúi vị biết điều hấp dẫn nhất là bên dưới chiếc giường là cái gì. Đừng tưởng tượng dưới này dấu lò than đâu đó. Qúi vị nhìn tui đây.  Tôi nhảy nhót như chim sáo.  Chưa có con bao giờ qúi vị ơi.  Sắp có, sẽ có, nhưng chưa bao giờ có.

(Nhạc trổi lên, người đàn bà trẻ bắt đầu một điệu nhảy)

(Nhạc tắt)

(Người đàn bà trẻ nói:) Qúi vị ơi chiếc giường xinh đẹp này đó. Mỗi đêm tôi ngủ với ông. Thú vui nhất của tôi là tắm rưả sạch sẽ, xức nước bông xong, leo lên giường. Tôi nằm nghiêng nghiêng. Tôi nằm ngửa ngưả. Tôi nằm thò hai chân ra. Tôi kéo chăn đắp lên ngực. Hai tay tôi đang rờ rẫm. Hai tay tôi bận vắt lên trán. Hai tay tôi bóp bóp. Hai tay tôi ôm nách và nằm cong như con tôm hùm. Có khi mắt tôi mơ màng. Có khi mắt tôi nhắm tịt. Có khi mắt tôi len lén mở. Có khi mắt tôi lim dim chờ đợi

Tôi thích nhất là giây phút chờ đợi.  Chờ đợi ông từ từ đi vào buồng ngủ Tôi thích nhìn cái tướng lùn lùn mập mập của ông . Ngực ông đeo một cây thánh giá giây chuyền vàng y.  Hình như nó nặng nửa lạng. Vàng thì thật mà tượng thánh giá thì bằng vải.  Nghe nói vải áo của ông thánh Benêdito ở bên La Ma lận. Ông thường choàng một cái khăn xanh phía dưới.  Nước da ông đen. Mà tóc ông còn đen hơn. Tôi thương nhất là chỉ những lúc ông tắm xong và đi ra thì mới có vài sợi tóc rơi loà xoà trên trán ông. Còn bình thường thì mái tóc ổng hả. Nó cứng ngắc bởi keo xịt tóc đầy đặc. Ông là hình bóng của một papa ghét vợ bỏ con, chỉ trung thành với ba chữ "Quân Sư Phụ" của ông Khổng Tử. Một người cha đạo lẫn cha đời điển hình nơi các xứ ăn phải bánh bao của Tàu Khựa.  

Để xem. Ổng đi lại.  Ổng ngồi từ từ xuống giường. Ông vừa ngồi lên giường là cả cái giường như có một giòng điện mát. Ông làm cho cả vùng không gian quanh ông hưởng thái bình. Ông hay ngồi khoảng này nè ( người đàn bà chỉ vào khoảng khúc bên mép giường). Ngồi từ từ, nghiêng người, nhìn chung quanh một phát. Từ từ tháo cái khăn ra. Từ từ rút đôi chân ra khỏi đôi guốc mộc. Đưa chân lên giường. Ngồi hoàn toàn lên giường. Thẳng lưng. Cúi người vuốt hai chân một cáị Làm dấu thánh giá. Lâm râm đọc "Lạy cha chúng tôi ở trên trời.  Chúng tôi nguyện danh cha cả sáng. Nước cha trị đến. Vâng ý cha dưới đất cũng như ở trên trời.  Xin cha cho chúng tôi hằng ngày dùng đủ. Và tha nợ cho chúng tôi. A men.
(Trong khi người đàn bà trẻ ngồi xếp bằng, lâm râm đọc kinh. Đèn có thể tắt. Hoặc trên tường thay chiếc giường bằng những phim hình của người đàn ông đang biểu diển tư thế của người đàn bà trẻ diễn. Nhạc gõ mõ tụng kinh kiểu nhà chuà)

(Người đàn bà trẻ đứng dậy, đến sờ vào chỗ ngồi của người đàn ông và nói:) Tôi yêu cái khoảng không gian ông tạo dựng. Nó rất êm đềm. Có ông lên giường một cái là tôi thấy tim mình bớt đánh thình thịch. Tôi thích lắm. Vì cả con người ông toát ra một sự lờ đờ, lành, và cô độc. Sự cô độc không làm phiền người khác. Không năn nỉ lòng ghen tị hay thương xót của người khác. Mà là sự cô đơn của một người hiền hậu đạo đức.  Tôi thích ở cạnh một người đàn ông như thế này.  Một người đàn ông đạo đức luôn luôn là nỗi niềm mơ ước của tôi.

Ông ta thường nằm thẳng người trên giường. Và ông ta bắt đầu thở ra thở vào, thở ra thở vào, thở ra thở vào, khoảng 30 phút. Khi ông ta bắt đầu ngáy.  Là tôi biết ông ta bắt đầu đi vào giấc điệp. Tôi phan phái, hì hì.

(Người đàn bà trẻ cười, rồi bắt đầu múa.  Nhạc trỗi lên là loại nhạc đơn chỉ một giây kiểu đàn nhị.  Nhạc vui và trầm. Nhảy múa biến thiên theo điệu thời đại)

(Nhảy múa xong. Người đàn bà trẻ tiếp:)  Hì hì tôi thích nhất lúc ông khò xong. Là lúc tôi tha hồ. Bắt đầu là tôi ngo ngoe cái chân. Rồi tôi len lén nhìn sang ông. Mắt ông đóng khép như pho tượng ông thánh Phê rô treo tường. Ông ta ngáy phù phù bằng hai lỗ tai chứ không phải bằng miệng. Trông ông ta như một bức tượng đẹp.

Tôi chỉ muốn hôn chụt lên miệng của ông một cái như thế này nè. Mà chưa bao giờ. Chưa bao giờ nhe qúi vị. Chưa bao giờ tôi được làm điều ấy. Tôi yêu ông ta thật lòng. Tôi yêu ông ta vì tôi là vợ ông nhưng chưa bao giờ ông chạm đến thân xác của tôi.  Tin tôi đi. Nếu người đàn bà được quyền tự do chọn lựa giữa hai người đàn ông, một cuồng dâm một không dâm, tôi sẽ chọn người đàn ông không dâm. Tôi yêu ông vì ông không dâm.

Rồi tôi bắt đầu làm gì qúi vị biết không. Tôi bắt đầu thò tay xuống giường. Móc chúng ra.  Kẹo.  Qúi vị biết không. Dưới giường ngủ toàn là kẹo sô cô la của Mỹ. Hì hì. Một kho kẹo.  Tôi biết sẽ có một ngày tôi móc đúng nó. Nhưng tôi thèm kẹo qúa.  Làm sao một người như tôi có thể cầm được cơn cám dỗ của những viên kẹo ngọt ngào dưới chiếc giường. Phải.  Tôi biết có ngày, tay tôi sẽ chạm vào nó. Tôi biết điều này, vì ông ta đã nói với tôi điều ấy.  Ông ta nói, em đừng thò tay xuống bốc những viên kẹo dưới giường vì trong ấy có giấu một quả mìn. Mìn Made In America. Người Mỹ họ đóng cho tôi cái hòm này ngày họ đưa tôi lên vai tổng thống xứ Nam Yêu.  Em phải biết như thế.  Hễ tay người chạm đến nó lập tức chiếc giường này sẽ nổ tung. Chỉ có tôi là biết mật nã phía dưới chiếc giường. Khi cần, tôi phải sờ vào quả nổ ấy.  Em lên giường này chỉ nằm ngủ thôi.  Đừng đụng đậy gì phía dưới giường cả.

(Bùm. Bùm. Một tiếng nổ lớn)

(Đèn tắt. Sân khấu chiếu màn ảnh người đàn bà trẻ bay lên chiếc giường. Chiếc giường được phủ bởi lá quốc kỳ. Người đàn bà trẻ múa lượn trên lá quốc kỳ. Nhạc tùy nghi)

(Đoạn cuối chấm dứt bằng bài nhạc: "Ai bao năm vì sông núi quên thân mình. Cứu đất nước thề tranh đấu cho Tự Do. Toàn dân Việt Nam nhớ ơn Ngô Tổng Thống. Ngô Tổng Thống. Ngô Tổng Thống Muôn Năm. Toàn dân Việt Nam, nhớ ơn Ngô Tổng Thống ...")
(Và một đoàn lính hùng binh cắp súng bước theo điệu quân hành, hô to theo nhịp:  1,2,3.  Mỹ Diếc. 1,2,3 Mỹ Diếc. 1,2,3, Mỹ Diếc, Mỹ Diếc, Mỹ Diếc ....)  

 
KV Thứ Ba
 
Người ta nói già đầu rồi mà còn ngu là vậy.  Không biết ở Ổng có cái gì kia chứ. Một cái khuôn mặt teo. Một đôi mắt ác và một cái miệng hô.
Sau năm Thân với cuộc  đổi đời kinh khủng ấy, tôi phải bám vào những mảnh bè nào có thể bám được. Tôi có đến bảy đứa con để nuôi.  Nuôi con là cái cớ. Nói thiệt trong máu tôi đã có din làm đĩ bảy mươi hai đời cố tổ cao tằng nào rồi.  Đĩ từ đời trước đến đời sau. Đĩ từ thời bà cố võ vẽ "nị hao ma" cho đến đời con Tây ngố "pạc le phăng xe" đời cháu bị Mỹ đè "ô kê xe đạp".
Ổng là một cán bộ tập kết. Nghe nói gốc Ổng từ Thuận Hóa ra Bắc rồi đi sang Tây làm ăn với một ông Tây tên là Kặc Mát. Ổng đi buôn lậu súng ống ba năm thì giàu sụ. Trở về đất Ăn Mắm lập hãng bán súng được mười mấy năm nay.  Sau đấy ông ta lập ra một cái Đảng kêu là Đảng Hồ Chí Minh Muốn Nam.
Ở nhà thương trị bệnh lậu xong. Tôi may mắn gặp Ổng ở một cái động Đai Nát Ty.  Cái con phố đằng sau lưng Nhà Chung. Nam Mô A Di Đà.  Tôi thường đến đấy để hút bồ đà. Tôi còn lai vãng nơi này để kiếm tiền. Đôi khi tôi cũng chợt nhớ Ông Thầy Tu.  Lần này mà gặp lại một người như ông Thầy Tu thì tôi nhất định sẽ hoàn lương.
Ai xô tôi trở lại nếu không vì tiền. Ai đó nói rằng nằm ngửa đếm tiền là đúng. Tôi chỉ muốn nằm ngửa và có tiền.
Ổng là một tay chơi bủn xỉn. Ổng có cái kiểu hành rất lâu.  Mỗi lần như vậy là đến năm bảy giờ. Vậy mà xong rồi là cứ nói anh tè anh tè rồi.
Ổng hành hạ tôi nhiều nhất. Tiền cho cũng ít nhất. Nhưng trong thời buổi khó khăn giặc Còng mới chiếm làng chiếm xóm đó, hắn là đảng trưởng trong làng. Hỏi ai còn hơn Ổng.
Con của tôi được vô học trong hợp tác xã giáo dục khỏi tốn tiền. Mọi chuyện có bàn tay Ổng rờ đến đâu là gút thắt rối tò vò cỡ nào cũng được tháo gỡ.  Tôi phục Ổng ở điểm này nhất.  Ổng là thần là thánh quyền thiên biến hóa như thế và tôi chỉ là một con đĩ may.
Có những lần Ổng bắt tôi vào phục dịch ở nhà riêng. Ổng vừa bắt tôi hầu miệng tay vừa cầm điện thoại.  Đến những đoạn căng thẳng, Ổng ra ngồi ghế bắt tôi hầu tợn hơn, nhất là những lúc Ổng lặp đi lặp lại câu mệnh lệnh: "Cho nó đi gặp anh Chín" Thái độ của Ổng trong những lúc ấy thật kỳ lạ. Vừa khóai lạc vừa hung ác kinh. Tôi chỉ còn biết ru rú làm theo tia nét mặt của Ổng mà tôi chỉ đóan mò là phận mình phải lo mà phục dịch. Tôi nghe và biết được ngay là Ổng ra lệnh cho đàn em thủ tiêu Anh Chín. Chín là chín suối chớ còn gì nữa.
Thế là y chang. Ngày hôm sau cả làng cả nước thất kinh sợ hãi loan truyền Đảng của Ổng vừa thanh toán một mạng người ở cửa Việt.
Thời kỳ cực mạnh của đảng Hồ Chí Minh Muốn Nam là thời kỳ mà người người phải treo hình mấy ông thần hộ mệnh của Ổng là hình Kặc Mát và Mao lên trên mọi cái vách. Từ ngày có Đảng Ổng đến thì trong làng hết còn Đảng nào khác. Uy danh Ổng lẫy lừng là diệt trừ được tất cả mọi Đảng khác. Tôi là con đĩ ké. Nhờ làm bé hầu hạ Ổng mà mấy con mụ bán hàng quán ngoài chợ thay đổi thái độ với tôi.  Tôi biết họ chẳng kính trọng gì tôi.  Nhưng thân đến nước này tôi cần gì ai kính trọng. Tôi chỉ muốn không bị dân chúng chửi là "đĩ". Tôi chỉ không muốn nghe họ chửi ngay trước mặt tôi thôi. Chứ sau lưng tôi biết thế nào họ cũng gọi tôi thứ đĩ già. Sự ra vào của tôi với Ổng ít ra làm cái bọn người không làm đĩ phải câm họng lại trước mặt tôi.  Với tôi vậy là được rồi. Cả làng biết tôi là con đĩ nhưng làm đĩ cho băng đảng của Ổng thì không ai dám đụng. Tôi đi ra ăn hàng bún bò của chị Tư Huế ở cái ngõ Hàng Trắng, chị Tư Huế còn hỏi tôi cô ăn cái chi tui bỏ vô chéng cô.  Cái bà này thật kinh. Ngày trước tôi chưa chơi với Ổng tôi đi làm đĩ dấu dấu giếm giếm, bà ta không thèm nói một câu chào hỏi.  Hồi đó tôi đã phải chửi vào mặt bả: "Tôi có tiền tôi ăn chớ tôi có ăn vạ bà không mà mặt bà sưng sưng". Thế mà bây giờ bà ta lại gọi tôi là "cô". Thiệt đời hết biết cái nào hay cái nào dở cái nào may cái nào rủi.  Làm đĩ mà cặp với đảng trưởng một đảng ăn cướp thì cũng được người đời tôn thờ. Xem ra lòng kính trọng của con người ta thường là do sợ hãi và hèn yếu.
Trên đây là ba người đàn ông KV* đã đi qua đời tôi.  
Lê Thị Huệ
2001

* KV là "Không Vợ"
 
© 2007 gio-o Đọc thêm của Lê Thị Huệ