Bài thơ 4000
Phan Ni Tấn
tặng Phạm Ngọc Dung và con tàu Trường Xuân
Tôi có nghe lịch sử kể về một con tàu
Con tàu ấy đã ra khơi chở theo 4000 tiếng khóc
Biển mở cửa xẻ thành một vết thương rỉ máu dẫn 4000 băng qua biển động
Hàng trang là nhân sinh với hai bàn tay trắng mắt trắng hơi thở trắng
Mất trắng
Con tàu ấy đã ra khơi
Tiếng máy cũ vẫn còn sức kéo
Kéo 4000 lìa xa đất mẹ
Mẹ đứng trên bờ, bờ như mất cảng
Báo con sông cuối tháng này sóng sẽ động mạnh
Mẹ nhìn đất, đất cày lên nỗi chết
Nói súng đạn không có lương tri
Mẹ nhìn trời, trời mưa nước mắt
Vỗ tay tán thán chiến cuộc đang trên đà hấp hối
Mẹ già như xôi nếp một nhìn con tàu đang thở khói ra khơi
Con tàu ấy đã ra khơi
Không chở nỗi một quê hương lửa cháy
Chúng tôi những người lính còn lại và súng đạn còn lại
vẫn còn chiến đấu
Không đợi tôi đánh giặc cho xong
Không đợi tôi chôn hồn vía những thằng lính chết
Không đợi tôi kịp nói lời yêu thương
Con tàu ấy đã ra khơi chở theo em với nỗi buồn lộng gió
Ngày và đêm ở Sài Gòn chỉ còn tiếng phi cơ tiếng xe nhà binh và tiếng nổ
Những hàng cây rủ xuống cùng bụi mù
Người gục xuống thành phân bón
Cuộc chiến theo thù hận lan đi
Chiến tranh theo lửa đạn lan xuống tận cùng đất nước
Đất mất dần
Nước mất dần
Nhà mất dần
Đời mất dần
Máu và nước mắt vẫn đang rơi
Tiếng khóc trên mặt đất vẫn chảy về phía biển
Biển mênh mông xanh như thảm lúa cò bay
Nhưng sâu như một vết thương dài
Đất nước với bàn tay cụt ngón không lật nỗi một trang bìa buồn
Rồi năm tháng lạnh lùng trôi đi
Thời gian tuy đã cũ như lườn tàu đã rỉ
Nhưng tiếng con tàu đến nay vẫn còn rì rầm rẽ sóng
Biển vẫn còn giữ lại 4000 tiếng khóc tiếng nước mắt chảy ngược vào lòng
Biển vẫn còn giữ lại một trang bìa buồn
Và giữ lại em
để tặng tôi.
Phan Ni Tấn