Phan Ni Tấn
Cái năm tôi đi ngược Dọc Đường Số 1 (*)
Những trận mưa làm đất mốc lên buồn
Có tiếng súng lùng bùng trong họng súng
Có biến kinh chóp chép miệng người luôn
Dấu Binh Lửa (*) làm non sông xạm mặt
Mũi lưỡi lê hộc máu chảy tanh nồng
Người ngả xuống trên đèo cao dốc thẳm
Thiếu phụ cười giọt lệ nuốt vào trong
Những trận đánh diễn ra trên rừng núi
Mặt trời khuya treo trái sáng soi đêm
Súng đạn gì như thứ cô hồn sống
Bắn quê hương dụi xuống vũng tro mềm
Những trận đánh diễn ra trong thành phố
Nướng dân đen như ngói đến cong oằn
Cuộc chém giết ngày càng thêm khốc liệt
Ghê máu xương nhuộm đỏ mối thù hằn
Viên đạn đồng theo ngón tay vừa lẫy
Đạn bay ra mạnh như một quốc gia
Bị tách khỏi chia thành hai giới tuyến
Hiệp ước buồn trang giấy ẩm sương hoa
Mảnh nước non nhai hoài không đứt nỗi
Hàm răng mòn bệu bạo cạp ngả nghiêng
Cây súng gẫy buồn như viên đạn rỉ
Nằm ngu ngơ bên đám cỏ hoa hèn
Tôi đưa em băng qua vùng lửa cháy
Buổi điêu tàn không nỡ hẹn ngày sau
Khi trườn qua khổ đau và hạnh phúc
Có chút lòng rất khẽ gọi tên nhau
Phan Ni Tấn
(*) tác phẩm của nhà văn Phan Nhật Nam
.