Buồn Đầy Mặt Trăng Tháng Tư

Luân Hoán

hôm nay mười bốn trời trong
đêm Montréal rộng thong dong mây nằm
trời xa mà ngó thật gần
ngỡ như tay vói đụng trần trời cao
tôi ngồi lặng lẽ đếm sao
nụ mờ nụ sáng đều thao thức buồn
nỗi buồn nhè nhẹ dễ thương
lẫn vào trong gió bay luồn đến tôi
từ ngày chưa được thôi nôi
tôi đã quen biết sao trời, vầng trăng
lên năm mẹ dạy hiểu rằng
có mặt chú Cuội chị Hằng ở trên
nhiều năm sau đêm đêm
tôi nằm mơ sẽ được lên trăng vàng
và thấy cây đa rõ ràng
chị Hằng chú Cuội lang thang đâu rồi ?
mẹ tôi dạy: muốn lên trời
ông Lê Thương bảo mượn đời cái thang
tôi chăm chỉ sống đàng hoàng
vui buồn sướng khổ thời gian đã giàu
cái-thang-đời, đâu có đâu
vậy mà tôi đã từ lâu nay trèo
lúc chầm chậm khi vèo vèo
tôi qua từng chặng giàu nghèo thế gian
không cách chi chạm trăng vàng
để rồi một bữa giận nàng Hằng Nga
đêm ấy trời đẹp lắm mà
chị Hằng tuột xuống nóc nhà chúng tôi
mươi giây sau chợt rụng rời
chị Hằng đón mẹ lên trời hồi mô
mẹ đi bỏ nụ ca dao
còn đang mớm dở tình vào hồn tôi
tình thương của mẹ chưa vơi
người chưa truyền hết nỡ rời chúng con
nhìn trăng đêm ấy bồn chồn
tháng tư đúng giữa ngày rằm Đản sinh
Phật hiền cũng chỉ làm thinh
nhìn tôi im lặng đứng bên giường người
hình như Phật còn mỉm cười
tòa sen đang đỡ Ngài ngồi sáng ra
tôi đã không dám khóc òa
cũng không lau giọt lệ sa xuống cằm
hiểu ra đời của thế nhân
mỗi người chừng mực chia phần đã lâu
lần đầu được hiểu niềm đau
lạc người yêu dấu rộng sâu thế nào
không bám thơ thẩn ca dao
lựng chựng đứng dậy đi vào nhà trong
ngâm ngấm buồn khắc vào lòng:
lạc thôi, không mất, mươi năm là cùng
mẹ đang ở trên không trung
tôi sẽ lên gặp khi cùng cuộc tôi
đúng năm mươi ba năm rồi
con sẽ gặp mẹ mấy hồi mẹ ơi !
trăng rằm không sáng hết trời
chỉ lòng tôi giữ sáng ngời ánh trăng
hình như trăng mượn ánh đèn
trên bàn thờ mẹ cằn nhằn chi tôi:
-con hư không giữ được người
lành lặn nguyên vẹn như hồi mẹ sinh!
không gió, lửa nến lung linh
bất giác nước mắt vô tình chảy ra
mở cửa tôi rời khỏi nhà
vợ tôi đang cúng bà gia chưa từng…
chạy hoài không có chỗ dừng
tôi quay về đứng sau lưng vợ hiền
tủ thờ thiếu đủ gia tiên
cười thầm thằng bé điên điên thế nào
tôi đâu hiểu tôi ra sao

Luân Hoán

Đọc thêm thơ Luân Hoán từ trang Vuông Chiếu












.