Liêm Lạc Hòa Xuân Làng Tôi

Luân Hoán
1.
hai năm liền ở nhà quê
đường làng và cả bờ đê thuộc lòng
làng nằm giữa hai dòng sông
nhiều lần tôi tắm mà không mặc quần
có cả con gái tắm chung
hai bàn tay bụm thay quần áo luôn
sông trôi chầm chậm như tuồng
giống tôi tọc mạch không buồn ngó lơ
vun vun nửa trái hồng đào
lum lúp cái muỗng úp vào xinh xinh
tôi liên tưởng lá bùa linh
ngọc hoàng thượng đế vô tình treo chơi
mây xám mây trắng bầu trời
nằm trên mặt nước bị tôi xóa dần
ba chìm một nổi, đạp chân
tôi bơi quanh quẩn mấy bông súng hồng
thầm nghe toàn thể châu than
lửng lơ như cá bần thần bơi nghiêng
đám con gái dần tự nhiên
biết nhờ nước lấp bình yên lá lành
tôi không là đứa tinh ranh
coi kìa chốc lát bỗng thành tinh ma
dưới sông thường có ma da
tôi quên cả sợ nhẩn nha bơi hoài

2.
làng tôi hình chiếc lá khoai
nhà tranh nhà ngói chen vai nắng đầy
mưa chiều giông chớp nước bay
bọn tôi lại tắm phây phây thân trần
lá tiên lại có dịp gần
đuổi vớt bong bóng đầy sân bập bềnh
quên gì… nhưng chẳng thể quên
cái làng nho nhỏ mang tên rất lành
Liêm Lạc Hoà Xuân long lanh
trong đôi mắt biếc hồn xanh da trời
Liêm là liêm khiết đó thôi
Lạc là vui vẻ yêu đời quanh năm
Hòa Xuân thay chiếu trải nằm
Hòa nhã Xuân sắc mặn nồng cỏ cây
gốc đa giếng nước bùn lầy
một phần da thịt tôi ngày ấu thơ
mai này quá vãng bất ngờ
hồn tôi nương gió ở nhờ gốc da

3.
vậy mà bất hạnh vậy mà
ông Hòa Tiến dở cửa nhà làng tôi
phá rồi bỏ đó khơi khơi
sân golf chưa lập hồ bơi chưa thành
giá như mọi sự ngon lành
tôi bay về kiếm tuổi xanh của mình
chắc chắn lại tắm linh tinh
dĩ nhiên hết dám phơi tình cội xưa
đời đời còn nắng còn mưa
chim bay cá lội gió đưa mây trời
cho dù tôi rất ham chơi
cũng nhớ về chỗ vừa bơi vừa nhìn

Tên Gọi
* Cảm ơn chị

Luân Hoán

Đọc thêm thơ Luân Hoán từ trang Vuông Chiếu