Nguyễn Đức Lập
Có một đêm nào em thức trắng
Ngồi đếm sao trời như ta không?
Có một đêm nào em thả hồn bềnh bồng vô tận
Như đám mây trời trôi nổi cô đơn?
Ơ này em
780 đêm rồi
Không ngủ
Tìm tương lai trên cao thẳm chập chùng
Trời cao quá mà ta thì bé bỏng
Hồn lặng lờ chấp chới giữa hư không
Có những đêm mây chì che khắp lối
Gió lạnh lùng
Ta úp mặt vào tay
Đời nửa mảnh lấy gì mà sưởi ấmTa hững hờ, kéo vạt áo sờn vai
Có những đêm mưa buồn rả rích
Gần bốn chục tuổi đầu
Không lẽ khóc như đứa trẻ lên ba
Nhưng tình thực thâm tâm ta muốn khóc
Lạy trời thôi mưa
Để ta đừng xót xa
Có những đêm sóng gào trên bãi vắng
Bão tố thét gầm
Bão tố trong lòng ta
Loài chim biển đã rã rời xếp cánh
Gục mặt cúi đầu nuối tiếc phong ba
Có những đêm
Ta say khướt ngâm cuồng mấy điệu
Âm thanh rời lạc lõng giữa cô liêu
Tóc chớm bạc và sầu thiên cổ
Gươm đâu rồi?
Đâu yên ngựa? Chông gai?
Ta đã biết khi một lần bỏ nước
Có vui gì cho đứa mất quê hương
Đời lạc chợ trôi sông nói nhiều thêm thẹn
Ăn tạm nằm mhờ, hồn phách tan hoang
Ơi này em
Có một đêm nào em thức trắng
Như 780 đêm dài
Ngồi đếm sao trời như ta không?
Nguyễn Đức Lập