Ta lều cỏ thẩn thơ trang sách
nghĩa lý gì nắng giọt ngoài hiên
tâm sự như loài hoa hóa thạch
hốc núi nào đỏ máu nỗi riêng
Suy ngẫm được mấy điều to lớn
nằm gác chân đếm mỏi tháng ngày
nếu mộng mơ cứ hoài chưa trọn
thì giọt mưa làm nhớ heo may
Ta viễn phố đêm than hồng lụn
mặt trời nâu mọc giữa đoạn trường
đáy lòng vẫn ngàn điều vỡ vụn
chuyện bâng khuâng gửi mãi ngàn phương
Ðã con nước xuống lên câm lặng
buồn tạc theo bia đá dãi dầu
mùi hoa bưởi thoảng qua đêm vắng
đánh thức nhau môi nụ xưa sau
Ta máu cạn động trời địa chấn
hú lên cao tận đỉnh vỡ òa
thần thoại vẽ mặt ai biển lận
thù hận như vết nhọt trong da
Mốt mai sống lạ ngày oan khuất
giở từng trang sách ước lạnh tanh
che đôi mắt ngữ ngôn ẩn mật
trí nhớ đành mấy bước đành hanh
Ta tự vấn tâm can thổ huyết
máu giọt hồng máu có reo vui
cuộc chơi tàn mấy thời mải miết
bóng hay người mà lệ dập vùi
Cột mốc dựng khoảng đời chưa đến
tia mắt em đá kết bao giờ
qua cửa sông bèo rêu ra biển
nước dưng không buồn bã ngu ngơ
Ta heo hút một thân mù khuất
loài voi già mang gửi tủy xương
đời hoang sơ bước đi sao chật
nụ cười sao trí nhớ thảm thương
Trên cổ mộ mây mù muôn dặm
đâu chân trời góc biển lãng quên
em hồng biếc áo xanh lụa thắm
ký ức còn mấy cửa trinh nguyên
Ta câu hỏi mấy niềm hao hụt
vết thương se còn đỏ làn da
đọc câu thơ ngượng ngùng giấy bút
còn chút gì bào ảnh lướt qua
Sống trơ trơ như loài cây cỏ
anh hùng tận kiếp sống dãi dầu
ngẩng nhìn lên thiên thu đành lỡ
nước cuộn tròn nhịp sóng còn cau...
Ta một cửa khuya sương trầm tích
trí quẩn cùng bước xuống vực sâu
kẻ điên cuồng chưa xong vở kịch
núi cũng buồn để đá biết đau.
Và tan hợp tưởng chưa xa lạ
đời chia ly còn vẫy bàn tay
giả đò chạy tưởng như vội vã
ta trẻ thơ nắng giỡn vòm cây...
Nguyễn Mạnh Trinh
Tháng 8, 1981
.
nghĩa lý gì nắng giọt ngoài hiên
tâm sự như loài hoa hóa thạch
hốc núi nào đỏ máu nỗi riêng
Suy ngẫm được mấy điều to lớn
nằm gác chân đếm mỏi tháng ngày
nếu mộng mơ cứ hoài chưa trọn
thì giọt mưa làm nhớ heo may
Ta viễn phố đêm than hồng lụn
mặt trời nâu mọc giữa đoạn trường
đáy lòng vẫn ngàn điều vỡ vụn
chuyện bâng khuâng gửi mãi ngàn phương
Ðã con nước xuống lên câm lặng
buồn tạc theo bia đá dãi dầu
mùi hoa bưởi thoảng qua đêm vắng
đánh thức nhau môi nụ xưa sau
Ta máu cạn động trời địa chấn
hú lên cao tận đỉnh vỡ òa
thần thoại vẽ mặt ai biển lận
thù hận như vết nhọt trong da
Mốt mai sống lạ ngày oan khuất
giở từng trang sách ước lạnh tanh
che đôi mắt ngữ ngôn ẩn mật
trí nhớ đành mấy bước đành hanh
Ta tự vấn tâm can thổ huyết
máu giọt hồng máu có reo vui
cuộc chơi tàn mấy thời mải miết
bóng hay người mà lệ dập vùi
Cột mốc dựng khoảng đời chưa đến
tia mắt em đá kết bao giờ
qua cửa sông bèo rêu ra biển
nước dưng không buồn bã ngu ngơ
Ta heo hút một thân mù khuất
loài voi già mang gửi tủy xương
đời hoang sơ bước đi sao chật
nụ cười sao trí nhớ thảm thương
Trên cổ mộ mây mù muôn dặm
đâu chân trời góc biển lãng quên
em hồng biếc áo xanh lụa thắm
ký ức còn mấy cửa trinh nguyên
Ta câu hỏi mấy niềm hao hụt
vết thương se còn đỏ làn da
đọc câu thơ ngượng ngùng giấy bút
còn chút gì bào ảnh lướt qua
Sống trơ trơ như loài cây cỏ
anh hùng tận kiếp sống dãi dầu
ngẩng nhìn lên thiên thu đành lỡ
nước cuộn tròn nhịp sóng còn cau...
Ta một cửa khuya sương trầm tích
trí quẩn cùng bước xuống vực sâu
kẻ điên cuồng chưa xong vở kịch
núi cũng buồn để đá biết đau.
Và tan hợp tưởng chưa xa lạ
đời chia ly còn vẫy bàn tay
giả đò chạy tưởng như vội vã
ta trẻ thơ nắng giỡn vòm cây...
Nguyễn Mạnh Trinh
Tháng 8, 1981
.