Chuyện Ngắn Lê Thị Huệ
Tiếng máy rầm rầm từ một nơi nào đang lăn về. Trạm xe lửa T Station. Ngứa điên người. Ly nhìn qua bên kia đường rầy. Tấm quảng cáo AT&T vĩ đại trên tường trạm có thể thấy bóng mình nhấp nhoang. Màu bầm sẫm đỏ chát không đủ gần để dội được ánh màu lên trong tấm kiếng to rộng trền tường hầm Boston phố. Thấp thoáng dáng tóc thẳng nghiêng lệch bờ vai. Ngó thì cũng thanh xuân. Nhưng như đang đội một nồi rơm rạ mọc ngàn cái nấm dại trên chân tóc. Như đang ngự trên một cánh đồng chí mén. Biết vậy thì đội mà chi. Phải nãy mang theo cái túi vàng kim Lancôme của Macy's mới tặng Lột mẹ nó xuống nhét vào túi thì yên cái đầu tôm rồi.
Mình có đang dâng sóng tình nhi nhô một cách qúa dạ thời gian không đây. Chứ hẹn ai mà phải sửa sọan điêu thế này. Nhỏ tiệm tóc đã nâng tấm gương bán buôn lên cười một nụ Leyna Nguyen đài truyền hình khen màu tóc làm cho you trẻ ra. Chắc là vì câu look young ấy. Thề. Đây là lần thứ nhất trong đời Ly mua một rượng tóc vói vươn tuổi trẻ để đi gặp một người. Cả đời Ly chả bao giờ ke cái vụ làm cho mình chẻ lợi. Ly mũi dừa có đệm chữ dọc ở phía trước, mắt mí rưỡi, môi thắm tình sầu, ngộ đời và thông minh trên những đồng nữ cần lời cố vấn của những thẩm mỹ viện. Ly yêu đời từng phút giây và cũng chán đời từng phút giây. Giờ cặp mái tóc để hòa đồng tuổi trẻ đi gặp con cháu gái. Vậy đó.
Chút dịu dàng. Nhẹ nhàng. Tươi vui. Hồn cốt thánh. Xác man man. Mang theo đi Ly. Khi lòng nhủ lòng như thế. Mang theo của hồi môn tâm thần ra đấu với đời đi Ly. Mặt trận của mi là một thẳm xanh dead end bùn. Lún. Lún. Và Cô Đơn. Thì Ly tự động kéo cái phẹc mơ tuya quần nâu lụa Thái Lan và đút chân vào. Áo trắng hàng hiệu Banana Republic và xỏ tay vô. Xách theo cái ví thời trang hoa vàng đầu mùa California bướm. Son phấn Shiseido hài hòa cùng mái tóc hai lai màu rượu vang đỏ tươi. Tất cả làm cho Ly thấy mình nhè nhẹ, mềm mại, thánh thiện và tự mình dễ mến với mình. Thôi lành với đời đi. Ly ơi.
Xe lửa trườn tới. Mọi ngả đường đều dẫn đến La Mã. Và La Mã đang về trên chuyến xe đời hiện ra trước mắt Ly. Ngứa nữa. Mắt trước mắt sau Ly tìm.
Tanya bước ra từ đám đông lổn nhổn thành phố. Trạm ở đại học Tufts. Trạm Davis. Đứa nào cũng nhìn rất trí thức. Đàn ông đàn bà đen đỏ trắng. Trời tháng Chín. Mùa thu mới về. Mặt ai cũng ngọc. Chỉ có những hàm râu là không xanh.
- Ôi Tanya. Cưng.
- Oh Dì Ly.
Ôm chầm nhau. Thói quen Mỹ. Hôn chụt chụt thịt da phải cạ vào nhau cho sex lòi ra. Cái đầu ngứa bung. Ly gãi.
Oh, Chúa ơi. We have the same hair color. But I really like your hair . Phải dịch là Ôi cháu thích mái tóc của Dì quá. Màu tóc đầy nhớ nhung. Chúng ta đã tương tư nhau bao năm tháng. Cháu tôi. Màu rượu vang. Ly nói.
Phải không đấy. Con nghĩ nó là màu đỏ.
1-0. Hay trật nhịp sai tông đời. Hở. Nó màu Đỏ Đảng Cộng Hòa. Generation Gap? Mình Go Green trước khi cả nước Mỹ này Go Green nữa mà. Mình là người tiến bộ hơn cả nó. Mình nghĩ mình đi trước nhân lọai nhiều lắm.
Chắc tại tao muốn nghĩ nó là màu rượu vang và tao đang bỗng muốn nhấp một sịp rượu vang.
Ồ thế thì chúng ta cùng đi đến quán ăn có rượu vang bây giờ nhe.
Nó là cháu mà. Ly là em của mẹ nó. Mình phải ngà ngà say thì mình mới chiến đấu điều mình muốn nói với nó được. Nó là cháu mà giờ nó đang làm cho mình nơm nớp hơn đi in tơ vêu dóp với một hội đồng thẩm duyệt người và hồ sơ.
Con có biết thế chứ. Nó là mái tóc không thật của dì. Nhưng mà con thích nó quá. Dì nhìn khác đi. Nhìn dì trẻ trung, xinh xắn. Con thích lắm. Dì mua nó ở đâu. Shanghai hay Tokyo. Dì kể cho con nghe đi. Con thích mấy cái áo dì gửi cho con từ Thượng Hải. Con có thể nói mái tóc này của dì là tóc thật. Đúng không ? Con biết mà. Dì thì luôn xài hàng xịn. Con sure nếu là synthesized hair thì chỉ vài chục đô thôi. Có nhớ là dì nói khi nào dì chết dì sẽ để lại mớ nữ trang của dì cho cháu không. Dì hứa rồi đấy. Con chỉ muốn mớ nữ trang của dì thôi. Không muốn cái gì khác ở dì hết.
Ôm cái mông của nó như hai cái bánh Chưng hiệu Quê Hương nung núc những nếp xanh nõn màu lá chuối ngày Tết ở Lion Plaza gần Eastrige San Jose. Hồi nhỏ nó rất mê ăn bánh chưng. Dì Việt Nam thì hay nhớ ôi tuổi thơ mình ôm nó vào lòng à ơ ru nó ngủ thay những lúc mẹ nó bận việc. Nó không khác con mình. Mình mua cho nó từng cái kẹp tóc hồng sơ sanh cho đến mấy con teddy bear nho nhỏ kê đầu gối mỗi khi mình bay đi xa ở các thành phố lạ. Máu chứ không có mủ. Ngày nó có kỳ kinh nguyệt đầu tiên nó cười toe khi mình kể hồi nhỏ mình khóc qúa chời. Bữa đó hai dì cháu đi ăn nghêu hào ở tiệm ông Ý bụng bự trên đường Bascom Ave.
Để con đưa dì đến tiệm này. Ở đây có món ốc đút lò tuyệt. Ồ mà để xem chúng ta có đủ giờ không. Chờ chút. Con phải trả lời cú fồn này.
Điện thọai. Điện thọai. Nó nói cái gì mà nó sẽ gặp người ta lúc 2 giờ.
Ly nhìn đồng hồ. bây giờ là 12 giờ trưa. Đúng ngọ. Giờ mắt môi đẹp và no nê nhất của ngày. Giờ bắc cầu bằng lời nói có lẽ dễ dàng hơn.Ly chọn.
Ly nhìn nó. Mình lặn lội mấy ngàn cây số. Không lẽ chỉ gặp nó hai tiếng. Dì Việt Nam mới lặn lội West Coast sang East Coast nước Mỹ gặp một con cháu gái Vietnamese American. Trong người nó bánh chưng đâu không thấy chỉ thấy hamburger của McDonalds sổ chỉ. Ầm ầm ầm. Muốn cái gì là làm theo instant phút ấy. Sai thì dẹp. Làm lại. Mà tình cảm Lang Liêu Trầu Cau Việt Nam thì làm sao sai là dẹp. Làm lại là được ngay. Con ơi.
Nó đút điện thọai vô ví. Oh con thích cái tóc của dì hết sức. Đúng là cái màu và kiểu con đang muốn . Con thật sự là thích nó lắm dì.
Đời mình tự nhiên bây giờ mê và phái xài mấy chữ “nó” “cái”, viết tiếng Việt bilingual và cụt ngủn. Điều nó lặp đi lặp lại như thế nghĩa là dì hãy vứt mái tóc sang cho con. Con lụm ngay. Con này material. Vật chất và chủ nghĩa cá nhân là điều dễ chịu cho nhân lọai. Nên lắm. Mình đâu có xung khắc nó ở điểm này. Bởi vậy dì cháu mới gần nhau hơn với mẹ nó.
Nó ăn diện giày cao gót 3 phân. Bộ suit màu tím. Trông chic và là career girl ở Miền Đông. Nó ôm eo Ly. Nó đi nhanh như có bùa ma. Giày của Ly dù là giày mới mua ở Paris tháng Sáu vừa qua. Vẫn đi không kịp với nó.
Dì phải đi nhanh. Đi nhanh. Con biết dì không phải như Mẹ của con. Bà ta chậm chạp. Nhưng dì thì con biết dì đã đi du lịch khắp nơi đạp xe đạp ở Hà Nội nữa mà. Ôi Hà Nội vui qúa. Hồi đó chúng ta đạp xe đạp những vòng quanh thành phố Hà Nội con không bao giờ quên. Hà Nội là một thành phố con không ưa nhưng nó ô kay.
Vết tì nhẹ hiện lên trên lóng ren trí nhớ buồn lan man. Day dứt.
Sách giáo khoa đã in vào trái tim tuổi thơ tôi ngủ dưới những tàn lá dừa biển là không có nơi nào đẹp bằng Quê Hương. Tôi đã dẫn cháu tôi về mong nắm tay mùa hè Việt Kiều hát nhạc Trịnh Công Sơn Nối Vòng Tay Lớn với Huế Sàigòn Hà Nội. Nhưng nó về Hà Nội và kêu là người Hà Nội có lẽ toàn là những người con trai lousy và chắc là không biết làm tình. Vì nhà chật thế làm sao thực tập. Còn người Sài Gòn răng hư và lùn. Nó sẽ không bao giờ về sống ở đấy. Tôi đã từng bưng mặt khóc và đi lang thang trước ngày rời Việt Nam với nó. Tôi buồn cho thân phận tôi và cháu tôi sinh sai thời, biết đúng thứ, và tiêu thụ trí thức một cách đớn đau. Đớn đau.
Cái đầu ngứa bung lên. Tim Ly đập mạnh vì phải đi qúa nhanh đấy. Chỉ muốn đứng lại mà nó kéo tay Ly không kịp thở.
Đây rồi đây rồi. Đúng là góc này không nhỉ
Ăn ở đâu cũng được Tanya ơi. Ly nói.
Chỉ muốn chui vô cái WC mở tóc ra gãi thôi.
Soi mình lên gương. Nhiều người nói cháu giống dì hơn giống mẹ. Mình có cái gin nào xốc như nó không. Chắc là nó lấy gin của B.F Skinner của Mỹ thì có. Mọi thứ đều đổ thừa cho bà mẹ ông bố, thế là xong. Chỉ có mình là không xong. Níu đi níu đi. Chắc nói ngọt ngào và dịu dàng. Đổ tường lòng nó đi. Dịu dàng va nhẹ nhàng là thành trì Ly sống và Ly soi đời. Ly ơi hãy chiến đấu đến hơi thở cuối cùng cho những điều mi sanh ra như thế.
Vừa ngồi xuống ghế là một tràng tuôn ra.
OK con phải vào phòng thí nghiệm với mấy đứa học trò học môn Biology. Đứa TA của con bất ngờ bị cúm H1N1 không vào trường được. Con xin lỗi dì. Chúng ta không thể gặp nhau nhiều được. Con rất xin lỗi dì. Nhưng công việc nghiên cứu này của con vừa mới nhận. Dì không muốn con mất job này phải không. Không cách gì làm khác được. Lần sau dì nên báo trước cho con vài tháng. OK. Để con còn thu xếp. Hoặc là dì phải sang vào dịp weekend thì có thể dễ hơn cho con.
Ly nhìn nó. Bận cái mẹ gì. Ly dư biết bận cỡ nào mà thu xếp thì cũng ra thời giờ làm những điều ta muốn làm nhất. Nhưng Ly dịu giọng
Thôi cháu cứ lo việc của cháu đi. Nhưng dì tiếc là không gặp được cháu nhiều hơn. Hay tối nay sau khi xong việc cháu ra ô ten của dì, ngủ lại với ta đi.
Có chuyện gì vậy dì. Dì cứ nói cho cháu nghe đi. Tại đây. Tại sao không nói ngay bây giờ. Chúng ta vừa ăn vừa nói. Chúng ta còn ... để xem vừa đúng một tiếng bốn mươi chín phút ba mươi hai giây. Chúng ta có giờ để nói mà.
Tại sao người ta có thể tính tóan cả trong cái túi thân mến nhất của đời nhau.
Gặp cháu trưa nay là vui rồi. Nhìn cháu không thay đổi bao nhiêu. Vừa nói Ly vừa đưa tay vuốt mái tóc đứa cháu khi nó quay mặt tóc xõa lất phất.
Cái gì vậy. Vậy mà nó la toáng lên. Dì làm cháu giật mình. Cái gì mà không thay đổi. Cháu thay đổi nhiều lắm. Cháu không biết dì nói cái gì nữa.
Nó như hất tay Ly ra khỏi đời nó. Ly muốn khóc quá chừng chừng.
Ai cắt tóc cho cháu đẹp đấy. Ly rưng rưng hai giọt nước mắt cay xè dấu xuống đáy thiên thu cuộc đời.
Để tranh thủ thời giờ dì nói đi. Dì muốn nói cho cháu nghe chuyện gì thì nói đi. Cháu sẵn sàng nghe dì nói. Nhưng cháu nói cho dì biết. Đừng có nói về her. Con không muốn nghe cái gì về her nữa. Đó là điều Một. Điều Hai, dì đừng nói gì về chuyện cái nhà đã chia xong. Giấy tờ đã xong. Phần tiền đó là của con. Không cho ai vay mượn gì hết. Đó là tiền của con. Mọi người biết chưa. Mấy người không chịu làm ăn. Làm biếng là con không chấp nhận. Đừng vay tiền của nhau. Dì về nói với mấy cái người ở bên Cali đừng bao giờ có ý nghĩ vay tiền của con. Nếu họ cần tiền thì ra nhà băng mà mượn.
Con này đúng là có gin của họ Bernard L. Madoff. Ly nghĩ. Tham tiền. Bà cố nó. Ai mà thèm tiền của nó chớ. À chắc má nó. Ai mà cần tiền nó chớ. Chỉ là cần tình của nó thôi.
Con có nụ cười giống mẹ con lúc trẻ. Ly đã nói như thế.
Chiếc nĩa muốn bắn ra khỏi cái đĩa rau spinach xanh trộn dầu olive.
Đừng có nhắc đến người đàn bà ấy trước mặt tui. Tui không muốn nghe về bà ta. Đừng nói gì về bả nữa.
Nó đứng lên. Điện thọai kêu.
Nó quay lưng. Cái mông nó giòn căng mới giống mẹ nó làm sao. Hai giọt lệ thành hai khe ri rỉ ướt mắt Ly. Ly ơi Ly ơi. Đừng khóc Ly ơi.
Tại sao. Tại sao không cho tôi nói về chị của tôi. Khuôn mặt chị Lê hiện ra. Đằm thắm. Người lành mà. Khuôn mặt Lê bao nhiêu năm vẫn thế. Lành thánh thiện. Hai chị em ủ ê sống cạnh nhau. Chỉ có hơi tào lao về đàn ông. Nhưng chưa hề tào lao với cả một con chó con mèo con giun con gián. Chỉ hát rất hay. Chim sẻ còn theo chị về vườn nhà. Sau vườn chỉ đầy chim sẻ vào mùa xuân. Có những hôm chỉ đánh đàn và hát. Tao hát cho chim nghe. Chỉ nói.
Ly rất thương chị.
Nếu nó sanh ra và lớn lên ở Việt Nam, Việt Cộng dí cho thấy mụ nội nó luôn ở đấy mà đòi đi tìm chân lý trong sự biện luận là má của nó chỉ làm cho nó unhappy. Khi nào cháu ở cạnh mẹ là cháu cũng thấy unhappy. Tại sao cháu phải sống cạnh những người làm cho cháu unhappy. Ở với Việt Cọng giờ này thì freedom của cả nước còn chưa có, individual happiness là hàng hiệu cực kỳ lúc xơ ry nghe chưa. Đồ Mỹ con.
Ly muốn nói một điều gì đó để giải thích và bắc cầu nối lại giữa nó và mẹ nó. Nhưng câu chưa lên thành miệng, thì cái óc của Ly đã sầu lên một cơn buồn ghê gớm. Làm Ly tịt lại. Nó giống như mấy con Mỹ thường mang mẹ mình ra làm đối thủ chã chê. Ước gì nó là con trai giống mấy thằng cầu thủ chơi banh mang mẹ ra chào quơ thương yêu vào năm ngón tay vẫy gọi hai mom. Thì có phải là đời đã dễ khôn khuây hơn không.
Nãy giờ đối diện nó nên quên mất chuyện ngứa. Nó đi rồi cơn ngứa nổi lên. Nó không đi vào phòng vệ sinh. Đi ra đường ra cửa ôm theo cái cell phone. Ly đi vào phòng khác. Nâng lên. Gãi một cú thiệt là đã.
Quay trở lại bàn.
Con biết là thằng Hân được việc ở Wellsfargo rồi. Ba của cháu rất là funny. Ông ở Seattle mà chuyện gì của her và hai thằng con khùng của ông ở Cali, ổng đều biết.
Ờ Ly nói. Mấy thằng em của nhỏ ít ra là đứa nào cũng đang có một việc làm vào lúc này.
Nhưng chắc là đứa nào cũng còn dính xì ke. Mấy thằng anh khùng của con. Chúng nó tòan là buôn drugs. Con ghét California Nhìn đâu cũng thấy drugs. Hồi đó ở cái trường trung học của con cảnh sát chăm học trò như chăm nhà tù. Con sẽ không bao giờ trở lại West Coast. Mọi người đều hút xi ke ở California.
Nó kết luận chắc như Freud kết luận con người ta làm mọi việc là do sex drive lái đi lòng dzòng bạ đâu đéo đó để trả thù ba trả thù mạ.
Và đúng giờ là nó đứng lên. Con phải đi. Con xin lỗi dì. Lần sau dì phải nói trước một thời gian để con thu xếp. Con thương dì. Con thường dì. Dì gửi tình sầu cho gió nó mang đi.
Hôn chụt chụt lên hai má. Ngoắc đít đi ngon. Ly ngồi thẫn thờ nhìn theo dáng nó nhảy nhún tân thời cô gái trí thức đang ở Miền Đông nước Mỹ mua đồ ăn organic và không ăn thịt đỏ chỉ ăn thịt trắng. Bận đi xây dựng sự nghiệp và tương lai. Phây phây tự mình lo cho mình khỏi nhờ vả ai và cũng không muốn ai nhờ vả mình.
Bà cô của Ly hất xòe mọi chuyện và nói ối mày làm giàu cho mấy hãng máy bay đi đâu vớ vẩn thế. Chuyện mẹ con con Lê ba đứa con nít chấp làm gì. Thời gian sẽ mang chúng ta về gần bên nhau. Chờ thêm 10 năm nó lấy chồng và có con rồi nó sẽ hiểu cuộc đời sẽ tha thứ cho chính nó và cho mẹ nó. Trời ơi cái gì mà 10 năm nữa. Chết lúc nào không hay. Bạn Ly nha sĩ 38 tuổi đau cái đầu đi phòng cấp cứu máu vỡ trong não chết không kịp thấy mặt con gái mười hai tuổi. Chị của Ly muốn gặp mặt con gái. Mà con gái chị Lê thì nói even she chết she cũng chẳng muốn gặp mẹ. Cuộc đời sao buồn quá . Mẹ con ghét nhau. Mẹ con lạnh nhạt nhau. Mẹ con không gặp nhau. Cha con thì còn tợn hơn. Những ông cha ly dị, hết cảm xúc về con và về chính đời mình. Bây giờ Cali đang on mốt ly dị xong mỗi bà mỗi ông ở vậy cho dễ đi lông bông. Gia đình là quyển vở nháp cho cái sự tìm kiếm individualism vô đáy. Ôi sao cuộc đời này nhức cái đầu. Và Ly nghĩ mình sẽ hòa giải được cục nư ấy ư. Hay Ly đang vô vọng đi tìm những nỗi buồn không tên của cái thế giới tình cảm mênh mang ấy. Rồi Ly chạy thục mạng sang gặp cháu để vô vọng nhìn tình cảm buồn thì nó vẫn cứ buồn. Mái tóc rượu vang Ly mua để hy vọng làm cho đời vui lên, có vui được gì đâu tóc ơi ./.
Lê Thị Huệ
Boston 09/2009
.